Phan Rang - hơn những gì tôi tuởng.
Nắng, gió pha lẫn chút mằn mặn của muối.
Tôi gặp em khi bước vào Làng gốm Bàu Trúc, một làng gốm cổ xưa vẫn tồn tại cho đến bây giờ, một làng gốm thủ công.
Em đang ngồi chà gạch - công đoạn làm mịn những viên gạch đuợc làm bằng đất sét trước khi đem vào lò nung, tôi đưa máy ảnh lên và ngắm chụp, em cúi thấp xuống và che đi khuôn mặt của em. Tôi nghĩ tôi chưa tuơng tác đuợc với em.
Tôi cất máy, ngồi xuống cạnh mẹ em và em, lấy một viên gạch vừa trò chuyện, vừa hỏi han các công đoạn làm ra một viên gạch và vừa gửi đến em một ánh mắt.
- Chụp ảnh nha? - tôi hỏi em một hồi lâu trò chuyện.
Cô bé không trả lời, đưa đôi mắt nhìn tôi, tôi vội với lấy máy ảnh và bấm chụp liên tục, cô bé đứng dậy và ngồi lên ghế, miệng nguợng ngùng cười. Và tôi lại chọn cho mình được một khoảnh khắc.
Sự tương tác giữa người chụp và người được chụp khiến tôi cảm nhận được một điều gì đó khá đặc biệt khi tôi xem lại tấm ảnh này. Đó là một sợi dây nối kết tôi với cô bé, tôi tin rằng, đôi mắt có thể tạo nên sợi dây ấy bằng những cái nhìn thiện cảm, không cần mở lời, chỉ cần nhìn thấy được sự chân thành, sự khao khát trong từng đôi mắt, điều kì diệu sẽ xảy ra.
by
Unknown
01:46
0 nhận xét: