Phan Rang, nắng hạn!


Phan Rang - hơn những gì tôi tuởng.
Nắng, gió pha lẫn chút mằn mặn của muối.

Tôi gặp em khi bước vào Làng gốm Bàu Trúc, một làng gốm cổ xưa vẫn tồn tại cho đến bây giờ,  một làng gốm thủ công.

Em đang ngồi chà gạch - công đoạn làm mịn những viên gạch đuợc làm bằng đất sét trước khi đem vào lò nung, tôi đưa máy ảnh lên và ngắm chụp, em cúi thấp xuống và che đi khuôn mặt của em. Tôi nghĩ tôi chưa tuơng tác đuợc với em.

Tôi cất máy, ngồi xuống cạnh mẹ em và em, lấy một viên gạch vừa trò chuyện, vừa hỏi han các công đoạn làm ra một viên gạch và vừa gửi đến em một ánh mắt.

- Chụp ảnh nha? - tôi hỏi em một hồi lâu trò chuyện.
Cô bé không trả lời, đưa đôi mắt nhìn tôi, tôi vội với lấy máy ảnh và bấm chụp liên tục, cô bé đứng dậy và ngồi lên ghế, miệng nguợng ngùng cười. Và tôi lại chọn cho mình được một khoảnh khắc.

Sự tương tác giữa người chụp và người được chụp khiến tôi cảm nhận được một điều gì đó khá đặc biệt khi tôi xem lại tấm ảnh này. Đó là một sợi dây nối kết tôi với cô bé, tôi tin rằng, đôi mắt có thể tạo nên sợi dây ấy bằng những cái nhìn thiện cảm, không cần mở lời, chỉ cần nhìn thấy được sự chân thành, sự khao khát trong từng đôi mắt, điều kì diệu sẽ xảy ra.



Mỗi chuyến hành trình bé nhỏ hay lớn lao đều để lại một chút gì đó, đôi lúc là mong manh, nhưng đôi lúc lại là sâu đậm.

Cho đến bây giờ, cảm giác vẫn vẹn nguyên...sự thích thú, sự hồn nhiên và ngây thơ của những đứa trẻ trong chuyến đi Đồng Tháp vẫn làm tôi nhớ lại thời còn trạc tuổi, cũng nét hồn nhiên, cũng nét tinh nghịch, cũng nét ngây thơ đến vô độ.

Điều mà tôi tìm kiếm bấy lâu nay - "Đôi mắt trẻ thơ" - tôi vẫn tin rằng, cảm xúc ở đôi mắt đó là một cảm xúc ẩn chứa nhiều điều kỳ diệu nhất, sâu trong đôi mắt là những niềm vui, những nỗi buồn, những gì mang tên là hạnh phúc. Tôi chọn "Đôi mắt trẻ thơ, bởi - những sự mệt nhọc, sự lo toan chưa hằn lên những đôi mắt ấy, vẫn long lanh, vẫn sáng trong, vẫn thể hiện niềm vui, vẫn ẩn chứa những nỗi buồn giản đơn.


Sài Gòn trở lạnh,
Mẹ khoác vội chiếc áo mở cửa cho con trai đi làm.

Bất chợt Mẹ hỏi: Áo khoác con đâu?

 - Dạ, tối qua mưa ướt, con mới bỏ vào máy giặt.
 - Để mẹ lấy áo khoác của Bố cho con mặc, trời lạnh lắm con à! - Mẹ nhẹ giọng.
 - Dạ thôi Mẹ, con đi chậm sẽ không lạnh đâu - Cười cùng Mẹ một cái, chào Mẹ và lại bắt đầu một ngày làm việc đặt những viên gạch cho ước mơ. 


  Mẹ à, không phải con cãi lời Mẹ đâu, Sài Gòn có bao nhiêu lần lạnh, Mẹ hãy để con cảm nhận cái lạnh đó một cách trọn vẹn nhất Mẹ nhé. Con vẫn chưa quên được không khí vào mỗi buổi sáng, buổi sáng Đắk Lắk, hơi lạnh khiến con có cảm giác khoan khoái, thoải mái, con cất giấu kỷ niệm của cả tuổi thơ con ở đó. Mỗi lần Sài Gòn trở lạnh, đó là lúc ký ức con hiện hữu một cách thân thuộc nhất, là lúc con nhớ đến bạn bè con, nhớ khoảng vườn rộng như ước mơ của con, nhớ những lần lang thang tìm kiếm điều kỳ diệu gì đó...Nếu bây giờ cho con chọn lại, con sẽ vẫn quay về, cuộc sống ở đó khiến con có cảm giác bình yên, ngọt ngào, tràn ngập những điều thú vị. Con thuộc về thiên nhiên, con thuộc về cuộc sống không ồn ào, náo nhiệt. 

  Năm 13 tuổi, chẳng nhớ được dịp gì mà Bố phải vào Sài Gòn, thế nhưng, con còn nhớ rất rõ ngày về Bố hỏi con: 
- Có thích đi Sài Gòn không ?
  Sài Gòn - lúc ấy trong tâm trí của một đứa trẻ nông thôn như con đó là cả một thế giới mới lạ, một khoảng trời chỉ xuất hiện trong trí tưởng tượng của con mỗi lần có ai đi về và kể lại. Con thật sự muốn bước vào thế giới mới lạ đó một lần để cảm nhận mọi thứ có như con tưởng tượng hay không, con đã thực sự muốn đi.

  Ngày đi, người đưa kẻ tiễn, lúc đó, con mới thật sự cảm thấy hối hận, con đã bỏ lại nhiều thứ quý giá hơn cái thế giới ngoài kia đang chờ đợi con, bạn bè, tuổi thơ, kỷ niệm...hàng chục chậu xương rồng mà con đã cất công đội nắng giữa trưa đi tìm. Và còn nhiều điều, nhiều điều khác nữa mà sau này con cố gắng trở về để tìm lại thế nhưng, chẳng thể được trọn vẹn, vì con đã không lớn lên cùng nó, con đã không thể hiểu được nó nữa.

  Con chẳng thể quên được, con chẳng thể về và tìm kiếm được, con chỉ có thể cảm nhận ký ức qua cái lạnh mỗi sáng, mỗi sáng khi con đi và mỗi tối lúc con trở về. Con có thể không chịu được máy lạnh, con có thể không chịu được quạt, thế nhưng, cái lạnh mỗi dịp Noel về, con lại muốn tận hưởng nó một cách tuyệt vời nhất theo cách của con.



Sài Gòn trở lạnh,
Mẹ hãy để con cảm nhận cái lạnh đó Mẹ nhé ♥.









Có những chuyến đi khiến con người ta lớn lên trông thấy,


Cả về thể chất, 
cả vể tinh thần... 




Lần đầu tiên trong cuộc đời, lần đầu tiên mới có một trải nghiệm lạ lùng đến như thế. Lần đầu tiên cho phép mình vượt qua thử thách về thể chất cũng như tinh thần. Trải nghiệm qua 3 ngày đầu thật là tuyệt vời, và đêm thứ 3, một đêm thật đặc biệt...

Đêm Đà Lạt, cái lạnh mơn trớn lên da thịt, mưa phùn lất phất...tất cả mọi người về nhóm ngồi chia sẻ với nhau một cách tình cảm, thật ấm cúng dưới ánh đèn vàng. Riêng bản thân mình không được làm điều đó, đêm ở khách sạn Công Đoàn vắng người, cô đơn khiến con người ta suy ngẫm lại về bản thân thật nhiều điều...

Bờ Hồ Xuân Hương đêm hôm ấy mưa lất phất, có lẽ vì vậy mà càng về khuya, chẳng còn một bóng người, trên đường là những con người đang hối hả về nhà trong cái thời tiết lành lạnh. Còn riêng một mình, có lẽ đó là cái duyên để tôi có dịp nhìn lại con người mình, điều mà trước giờ chưa có cơ hội lắng đọng trong cuộc sống.

Cuộc sống tôi trở nên tích cực hơn từ khi phát hiện ra mình có thể vượt qua được nhiều điều mà cái cơ thể được gọi là "gầy gò ốm yếu" này có thể làm được.

"Hãy biết cách nhìn lại bản thân, ngẫm, chiêm nghiệm về những điều mình đã làm, bạn sẽ thấy, sức mạnh ở đó".



Không chỉ có ảnh, những câu trích dẫn của các nhiếp ảnh gia nổi tiếng thế giới cũng truyền cảm hứng cho thế hệ đi sau. 
Những nhiếp ảnh gia nổi tiếng trong lịch sử vốn được biết đến với những bức ảnh sống mãi với thời gian. Nhưng không chỉ có vậy, những cách thức chụp ảnh, quan niệm về nhiếp ảnh đầy sáng tạo của họ còn tạo cảm hứng cho rất nhiều thế hệ nhiếp ảnh gia sau này, góp phần không nhỏ trong việc định hình phong cách chụp ảnh ngày nay. 
Dưới đây là 30 trích dẫn được biết đến nhiều nhất từ các nhiếp ảnh gia trên toàn thế giới, từ đủ mọi quốc gia, mọi lĩnh vực, cả những người đã mất và những thế hệ trẻ hiện tại do trang Pentapixel lựa chọn. 


Bức ảnh nổi tiếng "Nụ hôn trên quảng trường thời đại" của Alfred Eisenstaedt. 

1. “Trong nhiếp ảnh, hiểu con người quan trọng hơn là hiểu máy ảnh”. 

Alfred Eisenstaedt (1898 – 1995) - nhiếp ảnh gia người Đức nổi tiếng với bức ảnh “Nụ hôn trên quảng trưởng thời đại” nhân ngày Nhật Bản đầu hàng, đánh dấu sự kết thúc của Chiến tranh thế giới thứ II năm 1945. 

2. “Trong nhiếp ảnh có những khoảnh khắc tinh tế đến mức nó trở nên thật hơn cả bản thân thực tại đó”. 

Alfred Stieglitz (1864 – 1946) - nhiếp ảnh gia người Mỹ được thế giới công nhận là một trong những người tiên phong của nhiếp ảnh hiện đại. 

3. “Tôi nghĩ rằng nội dung cảm xúc của một bức ảnh là yếu tố quan trọng nhất chứ không phải là kỹ thuật nhiếp ảnh. Rất nhiều bức tôi thấy thường thiếu đi yếu tố cảm xúc có thể tác động tới người xem hay làm cho họ nhớ chúng”. 

Anne Geddes (1956) - nhiếp ảnh gia nổi tiếng với những bức ảnh độc đáo và phong cách về các em bé lồng trong các loại hoa, rau, củ, quả. 

4. “Máy ảnh làm bạn quên rằng chính bạn đang hiện diện ở sự kiện đó. Không phải là bạn đang ẩn mình trong sự kiện và mải mê tìm kiếm cái gì đó để chụp, mà bạn cần nhớ rằng mình cũng là một phần của sự kiện”. 

Annie Leibovitz (1949) - nhiếp ảnh gia chân dung người Mỹ với kinh nghiệm 10 năm làm trưởng ban ảnh của tạp chí Rolling Stone. 

5. “Chỉ cần 12 bức ảnh đẹp trong một năm cũng đã được coi là có một mùa ảnh bội thu”. 

Ansel Adams (1902 – 1984) - một trong những nhiếp ảnh gia phong cảnh nổi tiếng với những bức ảnh đáng giá được biết đến trên toàn thế giới. 

6. “Trong nhiếp ảnh, không có bóng tối nào không thể sáng soi”. 

August Sander (1876 – 1964) - nhiếp ảnh gia người Đức chuyên ảnh chân dung và ảnh tư liệu. Ông được coi là một trong những nhiếp ảnh gia Đức quan trọng nhất của thế kỷ 20. 

7. “Nhiếp ảnh chỉ có thể tái hiện hiện thực. Nhưng ngay khi được chụp, hiện thực đó sẽ trở thành một phần của quá khứ”. 

Berenice Abbott (1898 – 1991) - nhiếp ảnh gia người Mỹ có 60 năm tuổi nghề và được biết đến như là một chuyên gia với những bức ảnh kiến trúc đen trắng của thành phố New York (Mỹ). 

Một bức ảnh được chụp tại Pháp của Charlie Waite. 

8. “Ảnh phong cảnh có thể xuyên qua mọi biên giới chính trị và quốc gia, vượt qua mọi sự hạn chế về ngôn ngữ và văn hóa”. 

Charlie Waite (1949) - nhiếp ảnh gia danh tiếng người Anh từng đoạt giải thưởng về thể loại ảnh phong cảnh. Ảnh của ông nổi danh nhờ sử dụng sự tương phản giữa ánh sáng và bóng râm tạo nên những đường nét ấn tượng đẹp như tranh. 

9. “Một bức ảnh là một bí mật của bí mật. Nó càng thể hiện nhiều, bạn càng biết ít”. 

Diane Arbus (1923 – 1971) - nhiếp ảnh gia tư liệu nổi tiếng với những bức ảnh chụp những con người vốn ít được chú ý (những người ngoại cỡ, tý hon, xấu xí…). 

10. “Nhiếp ảnh đối với tôi không phải là nhìn, mà là cảm. Nếu bạn không thể cảm nhận được những gì bạn đang nhìn, thì bạn sẽ không thể nào làm cho người xem cảm nhận bất cứ điều gì khi họ nhìn vào bức ảnh của bạn”. 

Don McCullin (1935) - nhiếp ảnh gia tư liệu nối tiếng với những bức ảnh chiến tranh cũng như ảnh đời sống đô thị chuyển mình. 

11. “Biết trước bức ảnh sẽ chụp có nghĩa là bạn chỉ chụp ảnh bằng định kiến của riêng mình, vốn rất hạn chế và thường thất bại”. 

Dorothea Lange (1895 – 1965) - phóng viên ảnh nổi tiếng nhờ những bức ảnh được chụp vào thời kỳ đại suy thoái kinh tế tại Mỹ những năm 1929 – 1930 bắt đầu sau sự sụp đổ của thị trường chứng khoán phố Wall. 

Một gia đình nông dân Mỹ, ảnh của tác giả Dorothea Lange. 

12. “Học theo các nguyên tắc tạo hình trước khi chụp ảnh cũng giống như việc học luật hấp dẫn trước khi bước đi vậy”. 

Edward Weston (1886 – 1958) - một trong những nhiếp ảnh gia có tầm ảnh hưởng nhất của Mỹ trong thế kỷ 20. Ông chủ yếu chụp phong cảnh và đời sống thường nhật ở miền tây nước Mỹ. 

13. “Tôi thích chụp mọi người trước khi họ biết góc chụp nào của họ là tốt nhất”. 

Ellen Von Unwerth (1954) - nổi danh nhờ những bức ảnh thời trang khêu gợi đầy táo bạo và đặc sắc và đã chụp cho những tạp chí thời trang danh tiếng như Vogue. 

14. “Nhiếp ảnh là cách bạn phản xạ lại với những gì nhìn thấy, chứ không phải là thứ tiên liệu được. Bạn có thể nhìn thấy khung hình ở khắp mọi nơi. Vấn đề chỉ là làm sao nhận ra chúng và sắp xếp chúng. Bạn chỉ cần quan tâm về những gì xung quanh bạn với một chút nhân văn và hài hước”. 

Elliott Erwitt (1928) - bậc thầy trong việc chụp những khoảnh khắc quyết định. Những bức ảnh đường phố của ông thường có một vẻ quyến rũ làm lay động lòng người. 

15. “Tôi không thấy thú vị việc chụp cái gì đó mới – Tôi thấy thú vị với việc nhìn thứ gì đó mới”. 

Ernst Haas (1921 – 1986) - một trong những nhiếp ảnh gia tiên phong trong việc sử dụng ảnh màu. Ông từng là Chủ tịch của Tổ chức nhiếp ảnh quốc tế Magnum Photos và cũng từng xuất bản một trong những quyển sách ảnh thành công nhất The Creation (Sự sáng tạo) năm 1971 với hơn 350.000 bản. 

Đua ngựa, ảnh chụp năm 1957 của tác giả Ernst Haas. 

16. “Nếu một nhiếp ảnh gia quan tâm đến người đứng trước ống kính và thực sự có lòng, bức ảnh sẽ nói lên được nhiều điều. Nhiếp ảnh gia lúc đó sẽ trở thành công cụ chứ không phải là chiếc máy ảnh”. 

Eve Arnold (1912 – 2012) - một phóng viên ảnh từng đoạt giải, là thành viên của Tổ chức Magnum Photos và đã xuất bản 12 quyển sách ảnh trong sự nghiệp của mình. 

17. “Nghề nghiệp chụp ảnh chân dung của tôi là quyến rũ, giải trí và tiêu khiển”. 

Helmut Newton (1920 – 2004): Những bức ảnh thời trang đầy quyến rũ của Newton vẫn còn có những ảnh hưởng lớn đến nhiếp ảnh hiện nay. 

18. “Để chụp ảnh cần nín thở, tập trung tất cả bản năng vào việc nắm bắt khoảnh khắc của thực tế. Và chụp được một bức ảnh ở đúng thời điểm quyết định có thể đem lại sự thỏa mãn và vui thú cả về thể chất lẫn tinh thần”. 

Henri Cartier-Bresson (1908 – 2004) - một trong những nhiếp ảnh gia vĩ đại nhất mọi thời đại. Ông còn được coi là cha đẻ của nhiếp ảnh báo chí. 

19. “Nếu được hỏi ảnh nào là ảnh tôi thích nhất? Câu trả lời sẽ là đó là bức tôi sẽ chụp vào ngày mai”. 

Imogen Cunningham (1883 – 1976) - Những tác phẩm của Cunningham thực sự là những suy nghĩ và trải nghiệm đi trước thời đại. Bên cạnh đó, cô cũng chụp các tác phẩm liên quan đến hoa, chân dung hay ảnh khỏa thân. 

20. “Đừng gói ghém máy ảnh khi bạn chưa rời khỏi hiện trường”. 

Joe McNally (1952) - nhiếp ảnh gia nổi tiếng với những tác phẩm trên National Geographic và các bức ảnh chụp New York sau ngày 11/9. 

21. “Tất nhiên là luôn có những người chỉ nhìn vào kỹ thuật, những người chỉ biết hỏi 'làm thế nào', trong khi những người khác, theo lý thông thường, sẽ hỏi 'tại sao'. Cá nhân tôi, tôi luôn muốn truyền cảm hứng vào những thông tin mình thể hiện”. 

Man Ray (1890 – 1976) - một nhiếp ảnh gia chân dung, thời trang và cũng là người ủng hộ cho trường phái nghệ thuật siêu thực. Ông được biết đến với những thể loại ảnh tiên phong, chẳng hạn như thể loại Photogram, vốn là thể loại không dùng máy ảnh mà dùng vật đặt trực tiếp lên giấy ảnh để phơi sáng, tạo ra ảnh. 

22. “Với nhiếp ảnh, tôi muốn tạo nên sự hư cấu từ thực tế. Tôi cố gắng làm điều đó bằng việc ghi nhận những quan niệm tự nhiên vốn có của xã hội, rồi sau đó tìm cách bẻ vẹo đi”. 

Martin Parr (1952) - các bức ảnh tư liệu của Parr thường kể về những khoảnh khắc hài hước đời sống thường nhật của người Anh. Ông xứng đáng được gọi là “nhà chép sử của thời đại”. 

23. “Có hai thể loại chụp chân dung, thứ nhất là chụp một bức ảnh chỉ để xem trông họ thế nào, thứ hai chụp một bức chân dung thể hiện họ thực sự là ai”. 

Paul Caponigro (1932) - một nhiếp ảnh gia phong cảnh hàng đầu của Mỹ. 

24. “… Chúng tôi ở đó với máy ảnh nhằm ghi lại thực tế. Nhưng khi chúng tôi bắt đầu chỉnh sửa thực tế, chúng tôi biết rằng đã cướp đi khỏi nhiếp ảnh giá trị quý giá nhất”. 

Philip Jones Griffiths (1936 – 2008) - phóng viên ảnh gia xứ Wale. Ông nổi tiếng với những tác phẩm về chiến tranh Việt Nam. 

25. “Sẽ có lúc người ta ca ngợi tác phẩm của bạn là một cuộc cách mạng, nhưng vấn đề là bạn phải luôn làm những cuộc cách mạng như vậy. Tôi không thể chụp các ngôi sao cả đời. Bạn phải liên tục thay đổi, phải liên tục thúc ép mình tìm kiếm những điều mới mẻ, những thứ không bình thường”. 

Rankin (1966) - nhiếp ảnh gia thời trang và chân dung người Anh, được biết đến với những tác phẩm được sử dụng rộng rãi trên các phương tiện thông tin đại chúng. 

26. “Nếu bức ảnh của bạn chưa đủ tốt, chứng tỏ bạn đứng chưa đủ gần”. 

Robert Capa (1913 – 1954) - phóng viên ảnh gia người Hungary và được biết đến với những tác phẩm về chiến tranh. Ông được biết đến nhiều nhất với những tác phẩm chụp các sự kiện quan trọng suốt Thế chiến II. 

Một bức ảnh về chiến tranh năm 1941 của tác giả Robert Capa. 

27. “Con mắt phải học cách lắng nghe trước khi nhìn”. 

Robert Frank (1924) - được biết đến nhờ cuốn The American (Người Mỹ) vốn rất có ảnh hưởng nhờ đem lại một cách nhìn mới về xã hội Mỹ. 

28. “Bạn càng được xem nhiều ảnh, bạn càng dễ trở thành một nhiếp ảnh gia giỏi”. 

Robert Mapplethorpe (1946 – 1989) - nhiếp ảnh gia người Mỹ nổi tiếng với những bức ảnh khổ rộng. Các bức ảnh chân dung đồng tính của ông cũng là chủ đề cho nhiều cuộc tranh cãi tới tận ngày nay. 

29. “Nhiếp ảnh mở những cánh cửa vào quá khứ, nhưng chúng cũng mở ra cách nhìn về tương lai”. 

Sally Mann (1951) - nhiếp ảnh gia người Mỹ được biết đến với thể loại ảnh đen trắng bao trùm nhiều đối tượng, gồm cả ảnh chân dung và phong cảnh. 

30. “Nhiếp ảnh là những tiếng kêu dù nhỏ bé, nhưng đôi khi một bức ảnh hoặc một chùm ảnh có thể làm dấy lên sự quan tâm của cả công chúng”. 

W Eugene Smith (1918 – 1978) - nổi tiếng nhất với những bức ảnh chụp thời Thế chiến II. 


Theo Vnepress.



Hi, Bảo Trang, Lê Hân và Ngân
Anh upload lên đây một số tấm hình đã chụp nhé.
Chúc 3 em vui vẻ, học tốt và hẹn gặp lại vào một dịp gần nhất :)

#1
#2
 CT_1
#3
 CT_2
#4
 CT_3
#5 CT_4 Can Tho City - 09/11/2014